1. Ai cũng biết Carlos Tevez có những vết sẹo lớn quanh mặt, nhưng ít ai biết đằng sau cái dáng vẻ “đầu gấu” ấy lại là một câu chuyện rất có ý nghĩa. Khi còn bé, trong một ngày mẹ anh mải mê rượu chè (bố mẹ Tevez chia tay ngay từ khi anh mới sinh ra), Tevez bị đổ nước sôi lên người, bỏng độ ba.
Khi Tevez gia nhập Boca, một lãnh đạo đội 2 đề nghị hỗ trợ anh phẫu thuật xóa những vết sẹo ấy đi. Nhưng Tevez lắc đầu: “Chuyện gì xảy ra cũng có ý nghĩa của nó. Những vết sẹo ấy là một phần tạo nên tôi hiện tại”.
Nghĩa là trong ý niệm của Tevez, cuộc đời mỗi con người đều có những “vết sẹo” góp phần tạo nên chính họ. Anh không muốn xóa sẹo đi, dù nó có xấu xí, bởi không muốn đánh mất đi những gì tạo ra một Carlos Tevez của ngày hôm nay.
Hôm qua lại thấy Tevez nói đến việc hình thành nhân cách. Anh tuyên bố đã chán ngấy bóng đá, vì bóng đá bây giờ chỉ toàn tiền và tiền, và rồi điều đó tạo ra những cầu thủ trẻ chẳng màng đến vinh quang mà chỉ mong có tiền. “Ngày nay các cầu thủ trẻ không có tý giáo dục nào và tôi không thể nghe được họ nói. Ngày còn ở Boca, khi Palermo và Riquelme lên tiếng, tôi luôn lắng nghe”.
Khi một cầu thủ Nam Mỹ lôi những cầu thủ Nam Mỹ khác ra để nói về sự “thiếu giáo dục” của bóng đá thì đúng là phải nghiêm túc xem xét. Ai cũng biết cầu thủ Nam Mỹ xưa nay ít học hết phổ thông.
2. Cứ dùng chính cách sử dụng hình ảnh của Tevez thì bóng đá bây giờ ít người giữ được những vết sẹo của quá khứ. Cả một thế hệ đang mang một nhân cách phẳng lỳ bất chấp cách họ được tạo ra.
Chẳng nói đâu xa, cứ xét đến ngay hai đội bóng của cặp đấu sẽ trở thành tâm điểm của đêm nay: Newcastle United và Chelsea, sẽ thấy ngay được cái sự “trơn” của bóng đá.
Người ta gọi Newcastle United là “Toon Army” (đoàn quân thị trấn - theo cách phát âm của vùng Geordie). Cái danh từ “đoàn quân thị trấn” đọc lên nghe đã thấy chân phương, và thực tế Newcastle là đội bóng của tầng lớp lao động, chẳng vĩ đại gì nhưng vẫn luôn là đội có số CĐV cao hàng đầu nước Anh.
Thế mà bây giờ họ chứa chấp toàn những côn đồ và tay chơi, dăm ba ngày lại có một nhân vật được triệu ra tòa hay lên liên đoàn vì đánh người, gái gú và chích choác.
Còn Chelsea, họ mang một “khuôn mặt trơn” bởi chẳng còn ai nhớ đến lịch sử của đội bóng này trước năm 2003, ngày Roman Abramovich tới nữa. Đồng tiền rửa sạch tất cả. Và chẳng phải chỉ có cầu thủ trẻ mới “thiếu giáo dục”. Thỉnh thoảng người ta lại thấy vài “người lớn” ở Chelsea làm những trò mèo nơi hậu trường, lật đổ người này bơm vá người kia. Với tần suất cao hơn bất kỳ nơi nào khác.
3. Đấy chỉ là 2 ví dụ gần nhất (vì nó nằm ở ngay bài viết bên cạnh). Chứ bây giờ ở đâu cũng thấy những khuôn mặt người “trơn” không hằn chút tư cách. Ở đâu cũng thấy những đội bóng “trơn” không còn chút truyền thống hào hùng. Và suy luận theo kiểu Tevez thì toàn bộ môn thể thao mang tên bóng đá này giờ cũng chẳng còn giữ được mấy “sẹo” nữa. Cứ trơn tuột như mặt tượng sáp ở bảo tàng Madame Tussauds.
Để kể ra nguyên nhân thì rất dài (dù ai cũng biết động lực chính yếu nhất của cái sự “trơn” ấy chính là đồng tiền). Để đề xuất cách giải quyết thì còn dài hơn nữa. Dài đến vô vọng.
Và có vẻ Tevez đã tự chọn một cách giải quyết rất hay: chối từ bóng đá. “Tôi chỉ chơi ở châu Âu 3 hay 4 năm nữa thôi. Rồi tôi bỏ cuộc”.